Tội Tổ Tông
Tác giả: Paula Fredriksen
Dịch sang tiếng Việt: Bùi Kim Thanh, Hội Thần Học Thánh Kinh Việt Nam
Có phải Rô-ma 5:12 đã hàm ý sự di truyền tội tổ tông? Khái niệm về tội lỗi tổ tông đã khai triển như thế nào?
Khái niệm về tội lỗi tổ tông, có nghĩa là tội chết từ cha mẹ di truyền xuyên qua quan hệ tình dục sang trẻ sơ sinh chưa nhận được phép báp tên; khái niệm tội tổ tông là phát minh của Hội thánh Bắc Phi vào đầu thế kỷ thứ năm. Augustine là kiến trúc sư đứng đầu của ý tưởng thần học này.
Tuy rằng Rô-ma 5:12 đã được trích dẫn để hỗ trợ cho đề xuất thần học này, các Cơ-đốc nhân trong nhiều thế kỷ trước thời Augustine đã đọc Rô-ma 5:12 mà họ đã không bao giờ mường tượng ra được giàn giáo thần học phức tạp mà Augustine đã dựng lên.
Trước Augustine, hầu hết các nhà thần học đã hiểu Rô-ma 5:12 của Phao-lô như một lời tuyên bố rằng nhân loại thừa hưởng tính tử vong của A-đam (điều này tự nó đã là một sự trừng phạt), cũng như thừa hưởng bản chất có xu hướng phạm tội. Tuy nhiên, Augustine nhất quyết cho rằng, hiểu theo nghĩa đen, tất cả các thế hệ tiếp theo sau A-đam đều “ở trong A-đam.” Augustine nhấn mạnh rằng tất cả các thế hệ tương lai sẽ thừa hưởng không chỉ có hình phạt giống như A-đam đã chịu mà thôi, nhưng mà còn thừa hưởng cả tội lỗi thực sự của A-đam nữa.
Vì lý do này, Augustine cũng cho rằng những đứa trẻ chết trước khi được phép báp-tên đã chết trong tội lỗi của A-đam, và vì thế cho nên những đứa trẻ đó đã không bao giờ có được sự cứu rỗi nhưng thay vào đó bị kết án chết đời đời. Chỉ có Đấng Chris sinh ra mà không có vết bẩn của tội lỗi tổ tông, bởi vì Ngài được sinh ra không bởi sự quan hệ tình dục.
Bạn đọc có thể tham khảo chi tiết hơn về ý tưởng thần học này và so sánh với các nhà thần học khác, xem Paula Fredriksen, SIN: The Early History of an Idea (Princeton 2012), tr. 114 -34 và 141-46.